Bài thơ "Trái Cây ế" của Đá Văn Bèo không chỉ là một tác phẩm văn xuôi, mà còn là một sự biểu lộ trào phúng và châm biếm đầy hài hước của tác giả đối với tình cảnh trái cây Việt Nam đối mặt với tình trạng ế ẩm trên thị trường Trung Quốc.
Tác giả khéo léo mở đầu bài thơ bằng cách mô tả hình ảnh trái cây Việt Nam "trả lại" ở cửa khẩu Trung Quốc, thông qua câu thơ "Cửa khẩu Trung Hoa trả trái cây, Toàn Đào với Mít đọng tồn đầy." Biện pháp liệt kê được sử dụng ở đây nhấn mạnh sự phổ biến của tình trạng này và tạo nên một bức tranh hài hước về việc trái cây Việt Nam không được chào đón trên thị trường quốc tế.
Các hình ảnh mô tả vẻ đẹp của trái cây Việt Nam trong câu thơ "Một khe mũm mĩm vành căng đét, Đôi trái đong đưa cuống đỏ hây" không chỉ là biện pháp so sánh về vẻ đẹp mà còn tạo ra một cảm giác mỉa mai, đặc biệt khi trái cây này không được "ứng xử công bằng" trên thị trường quốc tế.
Bốn câu thơ cuối bài thơ mang đến sự trớ trêu khi tác giả mỉa mai tình trạng nông sản Việt Nam ế ẩm. "Đào ế xứ người thôi muốn nhập, Mít tồn nước lạ ngược về đây, Trâu già Nghé ọ trong thiên hạ, Muốn Mít hay Đào biếu cả cây" đều sử dụng biện pháp ẩn dụ để nói về sự tình cảm và tình trạng khó khăn của nông dân Việt Nam trước sự không công bằng trong thương mại quốc tế.
Tổng thể, bài thơ "Trái Cây ế" không chỉ là một tác phẩm giải trí mà còn là một cách tốt để tác giả truyền đạt thông điệp về thực trạng khó khăn của nông sản Việt Nam trên thị trường quốc tế một cách hài hước và đầy ý nghĩa. Bài thơ này không chỉ làm cho người đọc cười, mà còn khơi dậy sự suy ngẫm về vấn đề nông sản và thương mại quốc tế.
Phân tích bởi Bard